There was once this guy who is very much in love with his girl. This
romantic guy folded 1,000 pieces of paper cranes as a gift to his girl.
Although at that time, he was just a small fry in his company and his
future didn’t seem too bright, they were very happy together. Until one
day, his girl told him she was going to Paris and will never come back.
She also told him that she cannot visualize any future for the both of
them, so they went their own ways there and then…
The guy agreed with a broken heart. But when he regained his confidence, he worked hard day and night, slogging his body and mind just to make something out of himself… Finally, with all the hard work and the help of friends, this guy was able to set up his own company.
"You never fail until you stop trying.", he always told to himself. "I must be successful".
The guy agreed with a broken heart. But when he regained his confidence, he worked hard day and night, slogging his body and mind just to make something out of himself… Finally, with all the hard work and the help of friends, this guy was able to set up his own company.
"You never fail until you stop trying.", he always told to himself. "I must be successful".
One rainy day, while this guy was driving, he saw an elderly couple sharing an umbrella in the rain walking to some destination. Even with the umbrella, they were still drenched. It didn’t take him long to realize they were his girl’s parents. With a heart in getting back at them, he drove slowly beside the couple, wanting them to spot him in his luxury sedan. He wanted them to know that he wasn’t the same any more; he had his own company, car, condo, etc . He made it!
What he saw next confused him. The couple was walking towards a cemetery, and so he got out of his car and followed… And he saw his girl, a photograph of her smiling sweetly as ever at him from her tombstone and he saw his paper cranes right beside her.
Her parents saw him. He asked them why this had happened. They explained that she did not leave for France at all. She was ill with cancer. She had believed that he will make it someday, but she did not want to be his obstacle. Therefore, she had chosen to leave him.
She had wanted her parents to put his paper cranes beside her, because, if the day comes when fate brings him to her again, he can take some of those back with him.
The guy just wept… The worst way to miss someone is to be sitting right beside her knowing you can’t have her, see her or be with her ever again.
Phần dịch:
Có một anh chàng rất yêu thương người yêu. Chàng trai lãng mạn này đã gấp 1.000 con hạc giấy làm món quà tặng cho cô gái. Mặc dù lúc đó, chàng trai chỉ là một nhân viên điều hành nhỏ trong công ty, tương lai của anh cũng không lấy gì làm sáng sủa lắm nhưng họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Cho đến một ngày, cô gái nói cho chàng trai biết cô sẽ đi Paris và không bao giờ quay trở về. Đồng thời cô cũng nói cho anh ấy biết cô không thể hình dung tương lai của họ sẽ ra sao, nên hãy để mỗi người mỗi ngã;
Dù rất đau buồn nhưng chàng trai vẫn đồng ý. Sau khi lấy lại tự tin, chàng trai lao vào làm việc chăm chỉ suốt ngày đêm, dồn hết sức lực và tâm trí để làm mọi việc thật tốt. Cuối cùng nhờ sự tích cực, chu đáo và với sự giúp đỡ của bạn bè, chàng trai đã thành lập công ty riêng cho mình.
“Bạn sẽ không bao giờ thất bại cho tới khi bạn ngừng cố gắng.” Anh luôn tự nhủ với bản thân như thế. “Mình phải thành đạt trong đời!”
Vào một ngày mưa, đang lái xe, anh thấy một đôi vợ chồng già che dù đang bước đi trong mưa đến nơi nào đó. Tuy đã che dù nhưng họ vẫn bị ướt. Chẳng mất nhiều thời gian, anh kịp nhận ra họ là bố mẹ của người yêu cũ. Nhớ lại chuyện xưa, anh lái xe chạy chầm chậm bên cạnh họ, anh muốn họ nhận ra anh trong chiếc xe hơi mui kín sang trọng kia. Anh muốn họ biết rằng anh đã không còn như xưa, anh có công ty riêng, xe hơi và nhiều thứ khác. Anh đã thành đạt trong đời.
Những gì chàng trai thấy tiếp theo khiến anh bối rối. Bố mẹ cô gái đang đi về phía nghĩa trang; chàng trai rời khỏi xe và đi theo họ... Và anh nhìn thấy người yêu cũ, bức ảnh cô cười thật ngọt ngào như đã từng cười với anh dán trên bia mộ đá... và anh nhìn thấy những con hạc giấy thật đẹp đựng trong chai được đặt cạnh bên mộ cô gái. Bố mẹ cô gái trông thấy anh. Anh bước vội đến họ và hỏi tại sao điều này lại xảy ra.
Bố mẹ cô gái giải thích, thật ra cô ấy không hề đến Paris. Cô gái mắc bệnh ung thư hiểm nghèo. Trong tim, cô gái tin rằng ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của cô trở thành vật cản đường anh... cho nên cô chọn cách rời xa anh.
Cô gái muốn cha mẹ cô đặt những con hạc giấy của anh bên cô, bởi vì, nếu ngày ấy đến, khi định mệnh mang anh đến bên cô lần nữa, anh có thể lấy lại những con hạc giấy kia.
Chàng trai nghẹn ngào bật khóc... cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là hãy ngồi bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể có họ và sẽ không bao giờ nhìn thấy họ lần nữa.
“Vào cuối ngày, tiền thì vẫn là tiền nhưng tình yêu thì lại tuyệt diệu. Trong cuộc tìm kiếm hạnh phúc vật chất kia, hãy dành thời gian làm cho những người mình yêu thương hạnh phúc. Có lúc chúng ta sẽ sống dựa vào những kí ức đó.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét