Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

The hardest thing I had to say

It all started when I was 6 years old. While I was playing outside on my farm in California, I met a boy. He was an average kind of boy who teased you and then you chased them and beat them up. After that first meeting in which I beat him up we kept on meeting and beating each other up at the fence. That only lasted for a little while though. We would meet at the fence all the time and we were always together.

I would tell him all my secrets. He was very quiet, he would just listen to what I had to say. I found him easy to talk to and I could talk to him about everything. In school we had separate friends but when we got home we would always talk about what happened in school. One day I said to him that a guy I liked hurt me and broke my heart. He just comforted me and said everything would be okay. He gave me words of encouragement and helped me get over him. I was happy and thought of him as a real friend. But I knew that there was something else about him that I liked. I thought of it that night and figured it was just a friend kind of thing that I was feeling.

All through high school and even through graduation we're always together and of course I thought of it as being friends. But I knew deep inside that I really felt differently. On graduation night even though we had different dates to the prom I wanted to be with him. That night after everybody went home I went to his house and wanted to tell him that I wanted to see him. Well, that night was my big chance and all I did was just sit there with him watching the stars and talking about what I was going to do and what he was going to do. I looked into his eyes and listened to him talk about what his dream was. How he wanted to get married and settle down. He said how he wanted to be rich and successful. All I could do was to tell him my dream and cuddle next to him.

I went home hurting because I didn't tell him how I was feeling. I wanted to tell him so bad that I loved him but I was too scared and frightened. I let my feelings go and told myself that someday I would tell him just how I felt. All through college I wanted to tell him but he always had someone with him. After graduation he got a job in New York, I was happy for him but at the same time I was sad to see him go. I was sad also because I didn't tell him how I felt. But I couldn't let him know now that he was leaving for his big job. So I just kept it to myself and watched him go on the plane. I cried as I hugged him for what I felt was going to be the last time. I went home that night and cried my eyes out. I felt hurt that I didn't tell him what I had inside my heart.

Well, I got a job as a secretary and then worked my way to a computer analyst. I was proud of what I had accomplished. One day I got a letter with an invitation to a marriage. It was from him, I was happy and sad at the same time. Now I know that I could never be with him and that we could only be friends. I went to the wedding the next month. It was a big occasion. The big church wedding and the reception at the hotel. I met the bride and of course him. I fell in love one more time. But I held back so it wouldn't spoil what should be the happiest day in his life. I tried to have fun that night but it was killing me inside watching him being so happy and me trying to be happy covering up my sadness tears inside of me.

I left New York feeling that I did the right thing. Before I left on the flight, he came running out of nowhere and said his good-byes and how he was very happy to see me. I came home and just tried to forget about what went on in New York. I had to go on with my life. As the years went on, we wrote to each other on what was going on and how he had missed talking to me. On one occasion he never wrote back to me at all. I was getting worried as to why he hadn't written anything for a long time after I had already written 6 letters to him. Well, just when everything seemed hopeless and sad in my life, I got a note that said: “Meet me at the fence where we used to talk about things”. I went and saw him there. I was happy to see him, but he was broken-hearted and sad inside. We hugged until we couldn't breathe anymore.

Then he told me about the divorce and why he hadn't written for a long time. He cried until he couldn't cry anymore. Finally, we went back to the house and talked and laughed about what I had been going and to catch up on old times. But in all of this, I couldn't tell him how I felt about him. In the days that followed, he had fun and forgot about all his problem and his divorce. I fell in love again with him. When it came time for him to leave back to New York, I went to see him off and cried. I hated to see him leave. He promised to see me every time he could get a vacation. I couldn't wait for him to come so I could be with him. We would always have fun when we were together.

One day he didn't show up like he said he would. I figured that he might have been busy. The days turned into months and I just forgot about it. Then I got a call one day from a lawyer in New York. The lawyer said that he had died in a car accident going to the airport. And that it took this long till everything was settled. It broke my heart. I was shocked about what took place. Now I knew why he didn't come that day. Again, I was broken-hearted. I cried that night, cried tears of sadness and heartache. Asking questions why did this happen to a kind guy like him?

I gathered my things and went to New York for the reading of his will. Of course, things were given to his family and his ex-wife. I finally got to meet her since the last time we met at the wedding. She explained to me how he was and how he always provided. But he was always unhappy. She would always try everything but she couldn't get him happy, as he was that night at their wedding. When the will was read, the one thing that was given to me was a diary. It was a diary that of his life. I cried as it was given to me. I didn't know what to think. Why was this given to me? I took it and flew back to California. As I flew on the plane I remembered the good times that we had together. I started reading the diary and what was written.

The diary was started with the day we first met. I read on till I started to cry. The diary told of him saying that he had fallen in love with me that day I was broken-hearted. But he was too afraid to tell me what he had felt. That is why he was so quiet and liked to listen to me. It told of how he wanted to tell me so many times, but was too afraid to say anything. It told of when he went to New York and fell in love with another. How the happiest time he had was seeing me and dancing with me at the wedding. He said he imagined it was our wedding. How he was always unhappy till he had no choice but to divorce his wife. How the best time in his life was to read the letters written to him by me. Finally, the diary ended when it said, “Today I will tell her I love her”. It was the day he was killed. The day I was going to finally find out what was really in his heart.

Phần dịch: 

Tất cả câu chuyện bắt đầu khi tôi sáu tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một cậu con trai. Đó là một người bình thường như bao người khác, người trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc. Chúng tôi thường đứng trò chuyện ở hàng rào.

Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần. Ở trường chúng tôi đều có bạn bè riêng nhưng khi về nhà chúng tôi thường kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm, tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Anh nói những lời động viên và giúp tôi quên đi gã kia. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và xem anh như một người bạn đích thực, thực sự hiểu được tôi. Nhưng tôi biết có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích. Tôi suy tư suốt đêm và cho rằng đại loại nó chỉ là cảm giác bạn bè mà thôi.

Trong những năm học trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Nhưng thật ra trong lòng tôi đã cảm nhận có sự khác biệt. Vào đêm buổi lễ tốt nghiệp tuy chúng tôi nhận được bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi người đã về hết, tôi đến nhà anh nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Đó quả là một cơ hội lớn nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh, ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn định cuộc sống; rằng anh muốn trở thành người giàu có thành đạt. Tất cả những gì tôi có thể làm là kể cho anh nghe ước mơ của tôi và cuộn người ngồi cạnh anh.

Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình.Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cảm xúc ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói với anh vào một ngày nào đó. Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều người xung quanh anh. Sau khi ra trường, anh tìm việc làm ở New York. Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh nhưng làm sao tôi có thể nói ra được điều đó khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi khóc khi ôm anh, cảm thấy như đây là lần cuối cùng vậy. Đêm đó khi về nhà, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình.

Sau đó, tôi được nhận vào làm thư ký, làm việc cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào vì những gì mình đạt được. Cho đến một ngày, tôi nhận được một bức thư có kèm một thiệp mời mừng đám cưới. Đó là của anh, tôi vừa vui mừng vừa buồn bã. Tôi biết rằng tôi không bao giờ có thể bên anh được nữa và chúng tôi chỉ có thể là bạn mà thôi. Tôi đến dự đám cưới một tháng sau đó. Đám cưới thật lớn, được tổ chức ở nhà thờ lớn và đãi tiệc tại khách sạn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ đêm ấy nhưng thật ra rất đau đớn khi nhìn thấy anh hạnh phúc bên cô ấy và tôi tỏ ra thật hạnh phúc để che giấu đi những giọt lệ buồn đang tuôn rơi trong lòng.

Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp tôi. Tôi về nhà và cố quên đi mọi chuyện ở New York. Tôi phải tiếp tục cuộc sống của mình. Trong suốt thời gian trôi qua ấy, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện và anh muốn được trò chuyện với tôi đến dường nào. Rồi có một lần anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng, sao anh không hồi âm dòng nào trong suốt một thời gian dài sau khi tôi đã viết đến sáu bức thư. Cho đến khi mất hết hi vọng và buồn bã, tôi nhận được lời nhắn: “Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện trước đây”. Tôi đến và gặp lại anh. Tôi rất vui khi gặp anh nhưng anh đang đau khổ và buồn trong lòng. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau cho đến khi không thể thở được nữa.

Sau đó anh kể tôi nghe về việc li dị và lý do tại sao anh không hồi âm lâu đến vậy. Anh khóc cho đến lúc không thể nữa. Cuối cùng chúng tôi trở về nhà và trò chuyện, cười đùa về những gì tôi trải qua và ôn lại những kỉ niệm xưa. Nhưng trong suốt lúc ấy, tôi vẫn không thể nói ra tình cảm ấp ủ bấy lâu. Những ngày sau đó, anh đã vui vẻ trở lại, quên đi mọi chuyện rắc rối và cuộc li dị. Tôi lại rung động lần nữa. Khi anh quay lại New York, tôi ra tiễn anh và khóc rất nhiều. Tôi không muốn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể. Chúng tôi lúc nào cũng vui vẻ khi bên nhau.

Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn, tôi đoán rằng anh rất bận. Chuỗi ngày chờ đợi giờ được tính theo tháng và tôi cũng dần quên đi. Rồi ngày kia tôi nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Và nó mất nhiều thời gian để ổn định mọi việc. Trái tim tôi dường như vỡ ra. Tôi thật sự bị sốc vì những gì xảy ra. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Một lần nữa, tôi lại khổ đau. Tôi khóc suốt đêm, tôi đã khóc những giọt nước mắt của sự mất mát và đau đớn đến tột cùng. Tôi tự hỏi tại sao điều đó lại xảy ra với một người tốt như anh.

Tôi sắp xếp công việc và đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Lần cuối tôi gặp lại cô ấy là ở buổi hôn lễ. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh. Anh luôn buồn bã. Cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc như hôm diễn ra đám cưới của họ. Khi di chúc được đọc, vật duy nhất mà anh để lại cho tôi là quyển nhật ký của anh. Nó là quyển nhật ký ghi lại cuộc sống của anh. Tôi khóc khi người ta trao nó cho tôi. Tôi chẳng biết mình phải nghĩ sao nữa. Tại sao nó lại được trao cho tôi? Tôi nhận lấy và bay trở về California. Trên chuyến bay tôi hồi tưởng lại những thời gian vui vẻ bên nhau. Tôi đọc nhật ký và những gì quyển nhật ký lưu lại là:

Nó được bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi đọc nó cho đến khi bật khóc. Anh viết rằng anh đã yêu tôi vào cái ngày mà tôi bị thất tình. Nhưng vì quá nhút nhát nên anh không dám nói ra điều đó. Đó là lí do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi nói. Anh viết rằng anh đã nhiều lần muốn nói cho tôi biết nhưng vì nhút nhát nên chẳng nói được gì. Anh luôn yêu tôi kể cả khi đến New York và đã kết hôn với người khác. Đối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy múa với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cưới của chúng tôi. Anh luôn cảm thấy không hạnh phúc; cho đến khi anh không còn sự lựa chọn nào khác, anh quyết định li hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được những bức thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: “Hôm nay nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy”. Đó chính là ngày anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn – ngày mà tôi sẽ biết được điều sâu thẳm từ trái tim anh giành cho tôi.

So tell that someone that you love 
Just what you're thinking of
If tomorrow never comes

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét